ĐÊM 30 Ở ĐỒI THIÊN AN với Cao Huy Khanh - Trần Lượng
Đêm bỗng nhiên lững lơ một nỗi nhớ
những tiếng thầm thì
thổi ngọn lá thông reo
bên triền đồi mược mà sương giá
Thiên An
chập chờn những gọi mời mộng ảo
Em không để lại gì hơn bước đi rộn rã
nụ hôn tuyệt vời
đêm đang sâu
đêm ba mươi choáng ngợp
qua mỗi gốc thông già
em quấn quýt mười ngón tay
hồng nhuận
Và thế thôi, khởi từ nhúm lửa nhỏ
Cháy bùng lên óng ánh một làn da
Soi bóng em, hằn vết nỗi đoạn đời
trần gian ơi,
điều không thể thả rơi vào quên lãng
với chiếc que diêm
đốt vội điếu thuốc
sao mà,
lại,
phải sang xuân rồi.
Ta gọi em từ bờ Bắc
xuống bờ Đông
một âm ba
viên đá tuổi thơ
qua hồ sen Vỹ Dạ
mùa thu, mùa thu
trơ miền yêu
một bóng tà dương
lạnh mầm bạch liên đông xế
Hạ huyền,hạ huyền
nụ sơ khai
hoa chớm bình minh
trắng chớp đời
yêu dấu
xa qua, xa qua
Đông xế
đại đoá màu vàng phai
hộ thành gió chướng
thổi tình cuồn cuộn
trái tim nhói mầm ghen tuông
Xuân về bên
em,
dòng sông lững lờ
nghìn cánh hoa
nở sáng màu hoàng ngự
em tươi như
đào hồng, không giá rét
Chợt có nhau
tỉnh lặng
giữa đêm xuân.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét