Thứ Ba, 28 tháng 10, 2008


PHÚC ÂM SÁNG CHỦ NHẬT


Thế là buổi sáng cuối tuần, nắng rất đẹp, trời hơi se lạnh, em treo những lời hẹn trên giàn giáo đu bay của gánh xiếc. Đẩy anh chơi vơi trong khoảng không gian đợi chờ,tuyệt vọng. Ngoài khung cửa sổ những con đường vẫn ầm ào tiếng xe xuôi ngược, rất vô tư. Ly cà phê còn nóng hổi ngọn gió mùa đông bắc trong thành phố già khọm. Họ đang hạnh phúc nhau.


Thế là buổi sáng cuối tuần, tiềng cười đồng vọng loang qua không gian đặt quánh những ghen tuông. Sao không là ngày thứ bảy để trao nhau nụ hôn. Anh làm gì ngày thứ bảy. Yêu em. Phận đời của những mảng sáng tối. Đã là thiên thu trong từng đoạn khó. Muốn được trăm năm cũng không có một ngày. Em vẫn là ẩn số không lời giải. Khuôn mặt nạ đeo sát da, che khuất sắc màu tím tái thời gian anh, năm tháng.


Thế là buổi sáng cuối tuần, lặng lẽ những khúc biến tấu sai nhịp. Tiếng đàn cô đơn manh tâm ru lòng người, bằng lời sám hối phải làm kẻ rộng lượng với chính mình. Nhẫn tâm đùa cợt cuộc tình, anh tự lừa dối bằng những lời có cánh để tặng riêng cho anh. Những chiếc cầu có nhiều hướng để đi về. Không có biển chỉ đường nào dẫn đến nhà anh.


Thế là buổi sáng cuối tuần, anh hoang phí thời gian bên những con chữ như bầy châu chấu rợp hết cánh đồng. Đôi mắt buồn dần theo chiếc kim đồng hồ vô tính đang quay. Anh nghe nhịp đập trái tim, có lúc mỏng manh tưởng chừng như đã ngưng lại. Sợi tóc em để dưới chiếc gối phủ đầy hơi ấm ngày thứ sáu mưa giăng. Em vẫn choá ngời trong ánh mặt trời, ở đâu đó, của buổi sáng chủ nhật.


tháng10.2008 ở Huế


TRONG NHỮNG THÁNG NGÀY


Tháng mười hai, lời anh tràn về những hạt mưa. triền đồi xuôi lạnh hẹn hò tình ái.màu áo len pensée đẩm nước. vòng tay người ấm khúc thánh ca. quyện trong tri nhớ nhau những nụ hôn đẳm hơi sương buổi chiều dốc phố. giọt cà phê tùng song sánh tuổi yêu, ngọt lịm môi cười hạnh phúc.


Tháng mười hai, chuyến bay muộn từ phố núi này qua phố núi em. ánh mắt nhìn như đã thăm thẳm tiếng chuông nhà thờ vọng lại. em vẫn nghe dạ khúc cho tình nhân trong những đêm không qua mau. Ngôi nhà bên đường ra khu vườn lặng lẽ dấu chân người

để lại, niềm riêng cho em.


Tháng mười hai, tên em là tiếng thầm gọi người yêu dấu. mơ hồ như

hơi sương mờ than thở.anh ngồi suốt những giờ trong đìu hiu cây cỏ. phút giây sẽ biền biệt cũng gọi về. lang thang với những sắc hoa sương giá, tà dương bên phía núi, mờ tầm nhìn với vong niềm riêng. nỗi cô đơn của hai người.


Tháng mườì hai, bức tranh biển xa lạc lõng trên bức tường gỗ xỉn màu. người đàn ông ôm tâm sự rờn rợn một mối tình màu hoa đào. Hoa và hồng nhan huyền hồ, thời gian vô tình vẫn thắm đẳm sắc màu xuân nhị. Đôi kính gìa nua trên chiếc bàn buồn bã day dứt độc thoại trong căn phòng lặng lẽ, ẩn kín một niềm đau không tên.


Tháng mườì hai xa xăm.

Thứ Hai, 27 tháng 10, 2008

CUNG VỌNG

Mây vần vần cuộn đỏ phù sa

bền bồng gội tre Gióng

âu yếm làng quan họ

huyền diệu tứ thân đưa người phiêu bạt

bước chân thiên lý quên nẻo đi về

mãi mê trải mộng sông nước

Gió quay lốc xoay vần thuỷ mặc

lững lơ nụ hoàng mai

hương ngát trời Tôn nữ

dang rộng đôi tay thanh xuân với gọi

trầm ẩn hoàng thành đông hanh giá buốt

tỉnh giấc chiêm bao sáu tiền

Trăng mênh mông một khung hội hoạ

cành trúc nghiên môi hồng

vời vợi hồn lãng tử

tháo thứ phương Nam gót hồng hò hẹn

hơi thở thì thầm cung bậc trần gian

chết lịm trái tim tưởng nhớ.

ĐÊM 30 Ở ĐỒI THIÊN AN với Cao Huy Khanh - Trần Lượng

Đêm bỗng nhiên lững lơ một nỗi nhớ

những tiếng thầm thì

thổi ngọn lá thông reo

bên triền đồi mược mà sương giá

Thiên An

chập chờn những gọi mời mộng ảo

Em không để lại gì hơn bước đi rộn rã

nụ hôn tuyệt vời

đêm đang sâu

đêm ba mươi choáng ngợp

qua mỗi gốc thông già

em quấn quýt mười ngón tay

hồng nhuận

Và thế thôi, khởi từ nhúm lửa nhỏ

Cháy bùng lên óng ánh một làn da

Soi bóng em, hằn vết nỗi đoạn đời

trần gian ơi,

điều không thể thả rơi vào quên lãng

với chiếc que diêm

đốt vội điếu thuốc

sao mà,

lại,

phải sang xuân rồi.


TUYẾT PHAI

Ta gọi em từ bờ Bắc

xuống bờ Đông Nam xa lắc

một âm ba

viên đá tuổi thơ

qua hồ sen Vỹ Dạ

mùa thu, mùa thu

trơ miền yêu

một bóng tà dương

lạnh mầm bạch liên đông xế

Hạ huyền,hạ huyền

nụ sơ khai

hoa chớm bình minh

trắng chớp đời

yêu dấu

xa qua, xa qua

Đông xế

đại đoá màu vàng phai

hộ thành gió chướng

thổi tình cuồn cuộn

trái tim nhói mầm ghen tuông

Xuân về bên

em,

dòng sông lững lờ

nghìn cánh hoa

nở sáng màu hoàng ngự

em tươi như

đào hồng, không giá rét

Chợt có nhau

tỉnh lặng

giữa đêm xuân.

Canada,Calgary sơ xuân 2007.04.23.

Thứ Hai, 13 tháng 10, 2008

KHÚC LÁ VÀNG RƠI CUỐI MÙA

gửi Trần Phá Nhạc


Lá vẫn rơi trong mùa đông

nhiệt đới

đợi xuân về mòn mõi

một sắc xanh


bạn lưu lạc

ta cũng phường chìm nổi

say chén rượu nồng

đùa với thế gian


ở nơi đây

đế chế của một thời

khúc hoài cảm

gợi đau lòng du tử


bạn với ta

phương Nam chiều đông xế

ngồi nhìn nhau rượu nhạt

mối tình sầu


bạn kê tay

lưu trú nẻo huyền không

ta vẫn cứ loay hoay

vòng sớm tối

khúc lưu linh

âm giữa đời, tịnh độ

ngỡ như miền cát bỏng

dấu chân đau


bạn tiển ta

quay vòng đời, xoay mãi

ta ngậm ngùi cười

giấu vết chim di.


Khuôn viên Dinh Độc Lập, 09.01.06.

Chủ Nhật, 12 tháng 10, 2008

E VÀ KHOẢNG LẶNG


những bông tuyết lèn kin nỗi nhớ

trắng phao

làn da bạch ngọc

nụ cười ấm

những chiếc răng long lanh hạt bắp Cồn Hến


tê buốt dông chảy

tuyết đánh thức lời tình tự

đôi môi E ngúng nguẫy

phiền

lòng rối lên niềm hạnh phúc


những dáng cây trơ cành buồn bã

tuyết nở hoa

phủ màu nhớ nhung

không sao quên

bước chân vội

hẹn hò


xa ngút miền yêu

giữa bốn bề sợi gió cực Bắc

se vội nụ hôn

gửi lững lơ về một góc Đông phương


ly giác của đường hội ngộ

E rở ràng nắng hạ nhiệt đới

tuyết tan, tuyết tan

nụ cười E thác đổ

vở bùng những ngóc ngách đợi mong.


Canada, tháng 3.2007.

DẤU THÁNH CHÌM


Sáng như hồi quang

màu xanh

chìm trong nỗi nhớ

mặt trời buổi chiều

không có

hơi thở ái tình


Đá xám lăn xuống chốn người

lăn như nụ hôn

muộn màng

vọng từ cõi cháo lú

định cư giữa thời gian xế bóng


Vòng cung không đổi

đường đi

nẻo về

cửa địa ngục không lối mòn

cho mỗi người

hơi thở

dại khờ yêu đương.


Canada tháng tư, 2007.

VIÊM TỊNH






ĐỐI TƯỞNG CÙNG EM



Những người bạn cũ mới

của những năm tháng mới cũ

luồn qua những ngọn gió. 

Ngọn gió độc địa, thổi bay mông lung

mười phương tám hướng.

Họ đi như loài hoa cỏ phát tán

nẫy mầm và chọn cho nơi dừng lại. 

Đất ở đâu cũng là đất. Còn

ta đất cũ, ta già đi cùng rơm rạ. Đón nhận và tiễn biệt.

Giọt nước mắt chảy không khổ đau chẳng hân hoan.

Thời gian, trò đùa của hư vô trên giá sách

rêu mốc bình thường đùa cợt

Đời ơi, trở nên hiu quạnh. Đó là hồi tưởng nhau. Không phải.

Đã hoà quyện từ kiếp nào. 

Cháy bỏng tình nhân. Người trung tính

vẫn ấp ủ một bóng hình. 

Đi tìm cho rạch ròi, chộ răng thì chộ mới yên tâm.

Kẻ bần hàn tìm manh áo. Còn người đang yêu cứ áy náy một lần lỡ hẹn.

Em. 

Ngọt ngào tên lần gọi thì thầm 

gợi tình trong cơn mộng mị rồi thăng hoa, cửa

địa ngục mở toang 

ta vào nhau năm tháng có sá gì bạn bè, 

nói tới nói lui, thở hơi tức tưởi,

ta vẫn tình cùng em.


Vẫn mãi bên ta dòng sông lạnh

chảy cuồn lưu ướt cõi ta bà.

                                               Tap chí Tho mua thu 2003

Thứ Bảy, 11 tháng 10, 2008


CỦA MỘT THỜI


 

Gửi H.Hải

 

những bậc thang đưa ta về

có em ở bên ta

hơi ấm sưỡi mùa xuân lạnh gía

chỉ còn em

bên bờ Vĩ Dạ thuở ấu thơ

trong khu vườn người bạn thời đi học

ta ngồi quạnh hiu

nghiệm ra, mình đang sống

 

rồi cũng phải ra đi

một ngày sẽ đến

những con đường nhỏ

đất và những viên sõi

lạo xạo dưới bàn chân trần rất thật

 

những người phụ nữ bên đời

chỉ riêng em cho ta hơi ấm

cho ta hương nồng

mùa đông của lẽ loi

không thể rời

 

ta đã về căn phòng không em 

bên dòng sông biếc màu phí thuý 

lòng buồn như trời chớm hoàng hôn.

 

 

 PHƯƠNG MÊ

 

Loan ơi, hề cuộc thuỷ trầm

Cánh chim bỏ chốn phong trần rong chơi

Em vui nhập thế một thời

Rời ta để lại như người phù sinh.

 

Thứ Sáu, 10 tháng 10, 2008

VỚI DÒNG SÔNG

 

 

bởi hiện thực đang đồng hành

cùng huyền hoặc

cuộc gặp gở như cuộc vui

giữa nỗi đau ám ảnh chia cắt

anh và em

 

những bước chạy đổ oà

mơ hồ ảo ảnh

tình yêu thăng hoa

màu huyền hồ lung linh nguyệt tận

để nhớ về nhau

rất siêu thực

 

chiếc hôn tham lam vỡ từng mảnh

nồng nàn

anh và em thăm thằm

chậm lại tiếng nấc chênh vênh hạnh phúc

em cho anh từ ranh giới tử sinh

 

sông là em, biển cũng là em

ngọn gió sắc sương bình minh

gói trọn tất lòng cố quận

em, một thời của anh

không phải lang thang trong phố lặng

hơi thở cuộc sống

hương hoa

 

những ngón tay vội vàng nắm chặt vào nhau

em còn nhớ

anh còn mê sảng

những mùa mưa nắng trong con phố già cổi

tình yêu trẻ mãi với dòng sông

bình yên

200708