Thứ Bảy, 3 tháng 1, 2009

NHỮNG NGÀY CŨ MỚI

CHÂN ĐẤT

Anh làm kẻ hồ đồ đi chân đất

Mòn bao nhiêu sỏi đá cũng bất cần

Em liếc xéo xem như tuồng hát bội

Cợt thế gian, anh nung chảy kiếm cùn

 

Kiếm cùn dầm xuống tận ao sâu

Hoen rỉ loang tròn khúc kinh cầu

Thì ra chỉ còn câu tình ái

Đọng lại đáy tim anh... não cả lòng.

 

Ngày đầu năm 2009.

 

SÂN SI ĐỜI

1/

Ngôi nhà ta sống như mộ địa

nhện giăng sợi ngắn quấn sợi dài

có em bên đời như không có

mùa xuân về sao nắng hắt hiu

 

 

2/

Ta sống với mưa như tình nhân

âu yếm cùng nhau giọt lệ thầm

nhịp tim đìu hiu lời yêu dấu

tan giữa hư không một nụ cười

 

 

3/

Ta đã già Em vẫn thanh xuân

trái mù u của tuổi tươi hồng

rụng vài trái chín, xanh mầm mới

ai rót vào ai khúc ngậm ngùi .

CUỐI NĂM

 MÂY NGOÀI PHỐ

 

 

góc phố rải màu hoa bằng lăng

thắm đẵm hạt mưa cô đơn

ngày cuối năm dòng sông xa tầm mắt, tình nữ

 

những con chim sẻ mang đôi cánh ướt

cơn gió buốt lướt qua

hạt lúa lang thang bên lề đường

phố đượm mây chùng những bước chân tím thẫm, hoài vọng

 

bên gốc cây long não già sần sùi thời gian

những cọng rác vô tình khiêu vũ với những chiếc lá úa tàn đông

tiếng hát em vọng từ nơi trú ngụ ngày

lời ca mộng du cùng sợi mưa, ấn tượng

 

tín hiệu hẹn tình đong đưa trên những cành cây

ngọn lá hắt hiu xanh hạ xế

bàn tay em nuột hồng giá lạnh

ngày tháng năm cùng hết, vẹn tròn.

                                                                                    31.12.2008

 

Mưa Mùa Đông.

MÀU SƠN DẦU

 

em khuất tất trong chuổi thời gian

những con số từ 1 đến 12

lạnh lùng vòng ẩn dụ

 

ướt đẩm cơn mưa cuối năm

mùa đông, người thành phố vội vã trở về

ngôi nhà luôn để ngỏ

 

ngoài hành lang

màn sương  nước mờ ảo

khuôn mặt và tiếng cười pha lê

quên lời hẹn

vô tình

 

có phải anh chỉ là

cơn mưa hạ.

mưa tháng 11.26 ở Huế

 

Chủ Nhật, 9 tháng 11, 2008

Thứ Sáu, 7 tháng 11, 2008

DẤU THÁNH

em xa như trăng lưỡi liềm ẩn khuất dưới lớp mây giữa tình yêu anh, những ràng buộc cuộc đời không đường mòn vẫy vùng đào thoát, không một kẽ hở để được thở một chút hương nhụy ngọt ngào hạnh phúc. lặng ngắt dấu ánh mắt nhìn lẻ loi để thấy vòng đời trôi mãi trong trường hư ảo.

những giọt lệ cháy bỏng nhớ nhung, mỗi ngày trái tim đau nhói lằn roi nghiệt ngã. phù sa sông lũ ngập chìm ký ức lời phán xét. ươm mầm tương lai là hủy diệt hiện tại. đớn đau nầy trở thành lời cứu chuộc. trong vòng thành cổ viên gạch phai màu rêu úa thời gian.

vẫn mỗi phút giây vọng âm chờ đợi, cho tình yêu nồng nàn tơ tưởng, chớp mắt đã ngày qua. Ngày của đời người tình cờ có mặt. mông lung những giấc ngủ chập chờn gọi tên sông biển. nét chữ ghi lại, chạm khắc thành nỗi cô đơn mât phương hướng.

tiềng cười em nổi lên trong góc ký ức hồng hào căn phòng nhỏ.sông hằng đêm nghe sông ru hời niềm đau dấu kín dưới dòng chảy âm thầm kỷ niệm phù hoa. Tình yêu không ngôn ngữ diễn đạt cho tròn lời yêu dấu. Góc phố xưa bên chiếc cầu nguyệt tận, nụ hôn giữa chốn đông người vẫn còn hương nụ.

em đã trở thành dấu thánh trong đời anh.

01.11.2008 ỏ Huế.

Thứ Ba, 28 tháng 10, 2008


PHÚC ÂM SÁNG CHỦ NHẬT


Thế là buổi sáng cuối tuần, nắng rất đẹp, trời hơi se lạnh, em treo những lời hẹn trên giàn giáo đu bay của gánh xiếc. Đẩy anh chơi vơi trong khoảng không gian đợi chờ,tuyệt vọng. Ngoài khung cửa sổ những con đường vẫn ầm ào tiếng xe xuôi ngược, rất vô tư. Ly cà phê còn nóng hổi ngọn gió mùa đông bắc trong thành phố già khọm. Họ đang hạnh phúc nhau.


Thế là buổi sáng cuối tuần, tiềng cười đồng vọng loang qua không gian đặt quánh những ghen tuông. Sao không là ngày thứ bảy để trao nhau nụ hôn. Anh làm gì ngày thứ bảy. Yêu em. Phận đời của những mảng sáng tối. Đã là thiên thu trong từng đoạn khó. Muốn được trăm năm cũng không có một ngày. Em vẫn là ẩn số không lời giải. Khuôn mặt nạ đeo sát da, che khuất sắc màu tím tái thời gian anh, năm tháng.


Thế là buổi sáng cuối tuần, lặng lẽ những khúc biến tấu sai nhịp. Tiếng đàn cô đơn manh tâm ru lòng người, bằng lời sám hối phải làm kẻ rộng lượng với chính mình. Nhẫn tâm đùa cợt cuộc tình, anh tự lừa dối bằng những lời có cánh để tặng riêng cho anh. Những chiếc cầu có nhiều hướng để đi về. Không có biển chỉ đường nào dẫn đến nhà anh.


Thế là buổi sáng cuối tuần, anh hoang phí thời gian bên những con chữ như bầy châu chấu rợp hết cánh đồng. Đôi mắt buồn dần theo chiếc kim đồng hồ vô tính đang quay. Anh nghe nhịp đập trái tim, có lúc mỏng manh tưởng chừng như đã ngưng lại. Sợi tóc em để dưới chiếc gối phủ đầy hơi ấm ngày thứ sáu mưa giăng. Em vẫn choá ngời trong ánh mặt trời, ở đâu đó, của buổi sáng chủ nhật.


tháng10.2008 ở Huế